Chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam
Trường tôi đẹp, cái đẹp của “Tuổi mới lớn”, đánh rơi đi mọi thứ rồi lại níu lại mọi thứ. Không! Thực ra mọi thứ muốn được ở lại.
rường tôi đẹp, cái đẹp của “Tuổi mới lớn”, đánh rơi đi mọi thứ rồi lại níu lại mọi thứ. Không! Thực ra mọi thứ muốn được ở lại.
May mắn của tôi là được sinh sống, học tập ở đó vào cái khoảng thời gian ngôi trường bước vào hệ thống đào tạo Đại học hệ chính quy. Nơi đây ngự trị khoảng thời gian đẹp nhất của những năm đại học chúng tôi. Có lẽ Nó – Ngôi trường thân yêu - cũng đã tận hưởng hết thảy các cung bậc cảm xúc của bao lớp học trò nơi đây. Nó cũng thấu hiểu những vất vả, nhọc nhằn mà thầy cô từng ngày phải cố gắng, làm sao để có thể truyền đạt kiến thức cho sinh viên tiếp thu thật tốt để sau này bước chân vào đời, có ích cho xã hội.
Tôi nhớ ngày trước, Nó trông còn nhỏ bé, giản dị. Khi ấy chưa có những khu nhà cao tầng hiện đại, khuôn viên cũng vẻn vẹn vài góc nhỏ nhưng cũng chẳng đủ để mọi người vui chơi như bây giờ. Tuy vậy, nó tạo cho tôi cảm giác thân quen đến gần gũi ngay từ lần đầu gặp mặt. Còn nhớ những ngày đầu của tháng 11, trời bắt đầu trở lạnh, khi trên con đường đến trường mới lạ còn cảm thấy một chút mặc cảm, tự ti về bản thân, run sợ trước thách thức mới đang chờ đón thì khi đặt chân đến trường, những cảm giác ấy hoàn toàn tan biến mất.
Nó không hoàn hảo, không tráng lệ, nhưng Nó sẽ hoàn hảo khi hòa cùng cơn gió, bạn sẽ nhận ra nơi đây ngọt ngào như thế nào. Không ồn ào như nội thành lúc bình minh, không đến nỗi sầu não như vùng ngoại thành lúc hé rèm mi. Nơi đây vừa đủ để đánh thức giác quan của bạn, để bạn cảm thấy giai điệu mà mình mong muốn từ cuộc sống, thiếu hụt nhưng cũng không quá đẫy đà, no nê. Nó không thiên vị cho bất kì cảm giác nào của bất cứ ai, Nó chỉ có thể của riêng ai đó, là thiên vị của riêng ai đó là khi nó được ngự trị trong những con người muốn cảm nhận Nó mà thôi.
Như những cô gái, chàng trai ở tuổi mới lớn, Nó tự làm đẹp mình bằng việc cởi bỏ những thứ đã cũ để khoác lên mình những bộ cánh sang trọng, hiện đại hơn. Được tận mắt chứng kiến ngôi nhà thứ hai của chúng tôi lớn lên, thay đổi từng ngày lòng tôi cảm thấy xao xuyến và bồi hồi biết bao. Hi vọng sau này, khi ra trường rồi, Nó sẽ trưởng thành hơn, phát triển xa hơn nữa.
Nhắc đến nơi đây, không thể không nhắc đến người thầy hàng ngày vẫn đứng trên bục giảng, tận tụy đời mình cho nghề Nhà giáo nhân dân. Phải chăng, thầy cô là cha mẹ, bạn bè, là anh em gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau lưu lại những kỉ niệm khó phai, những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc đời mỗi con người.
Thầy cô - người để lại cho ta những kinh nghiệm suốt đời hay vực ta đứng dạy từ những nơi tối tăm, hay đơn giản là cách giảng bài sâu sắc mà không sao quên được. Có lẽ, người luôn dành tất cả mọi yêu thương cho lớp học trò nhỏ của mình. Thầy cô – người cũng luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quái của những đứa học trò gây ra. Vậy nhưng, thầy cô vẫn luôn ở đó, hướng dẫn và dạy bảo chúng tôi bằng cả lòng nhiệt huyết, sự trăn trở và thương yêu...
Có lẽ sẽ có rất nhiều tiếc nuối, những lúc muốn được quay ngược lại thời gian để có thể sửa sai lỗi lầm hay hoàn thiện bản thân hơn. Nhưng tôi thầm cảm ơn vì mình đã là một phần của nơi đây, may mắn được trải mình trong những năm đại học, được quen biết bạn bè, thầy cô là điều tuyệt vời nhất của tháng ngày thanh xuân.
Nhân ngày 20/11, tự hào và cảm động trước những thành tích và công lao của các thầy cô, con xin gửi lời chúc tới những người cha, người mẹ thứ hai của mình lời tri ân chân thành, sâu sắc nhất. Chúc thầy cô luôn mạnh khỏe và công tác tốt!.